Độc hành thú 18

CHƯƠNG 18

1003131_622023481148614_1067846636_n

—o0o—

Dường như có ai đó ở bên tai thì thầm khe khẽ, dịu giọng vỗ về.

Thanh âm dịu dàng ôn nhu vô cùng êm tai mà từ tính, chốc chốc lại trêu chọc hắn đang ngủ say. Hơi thở ấm áp ở trên mặt nhè nhẹ lướt qua, như có như không, tựa như ong hút mật hoa, mới dừng lại trong chốc lát, rồi lại đột nhiên bay đi. Hắn cảm thấy mình như đang nằm ở vùng quê trăm hoa đua nở, bốn phía là cỏ cây chim chóc, cảnh xuân đẹp tựa tranh vẽ, ánh nắng mặt trời không chút keo kiệt chiếu rọi mặt đất, xung quanh bươm bướm bay lượn, không trung tràn ngập mùi phấn hoa cùng cỏ xanh nhàn nhạt… Điều này làm hắn thực thoải mái, thuận tay ôm lấy cái gì đó bên cạnh, cọ cọ, đem mặt chôn sâu vào… Vô tri vô giác rất muốn ngủ tiếp…

Cũng không quá vài giây, ý thức liền tự động tỉnh táo lại, Bách Tiệm Ly chậm rãi mở mắt…

Liếc mắt một cái liền nhìn thấy cổ anh, mặt hắn đang chôn trong hõm vai anh, một tay vắt ngang qua lồng ngực rộng lớn trần trụi của anh, hình thành tư thế vô cùng ám muội. Không có phản ứng…

Ngay sau đó hắn dụi dụi mắt, chớp chớp, chậm rãi ngẩng đầu, đối diện là đôi mắt tràn đầy ý cười của anh, lấp lánh sinh động, giống như đại dương vô tận dưới ánh mặt trời. “Tỉnh rồi?” Tạ Ngôn nhìn hắn cười.

Thật đáng yêu!

Hắn thật đáng yêu.

Không nghĩ tới hắn luôn luôn xa cách lãnh đạm, cư nhiên cũng có một mặt đáng yêu như thế.

Ngủ như trẻ con không nói, trong lúc ngủ còn có thể chủ động cọ cọ ấm áp bên cạnh, hoàn toàn không cần anh động thủ, liền tự động dựa sát vào anh, giống đứa nhỏ sợ hãi cô độc, bộ dáng không hề phòng vệ, thực chọc người yêu thương. “Thân thể thế nào? Đầu còn choáng hay không?” Tạ Ngôn hôn hôn mặt hắn, đưa hắn ôm vào lòng, vươn tay sờ trán hắn. Hoàn hảo, mê man đến bây giờ, hắn tựa hồ có điểm khôi phục lại, cơn sốt đã lui, khí sắc cũng tốt hơn, hai má tái nhợt lộ ra một tia huyết sắc. Xem ra “vận động thích hợp” tối qua vẫn là cần thiết, Tạ Ngôn chớp chớp lông mi. Bách Tiệm Ly kinh ngạc nhìn anh, rốt cục tỉnh táo lại.

Đại khái nghĩ tới cái gì, đột nhiên mặt mày đỏ bừng, theo bản năng đưa tay đẩy anh ra, lại bị cánh tay cứng như sắt của anh cố định trong ngực, không thể động đậy. Hắn không có biện pháp, chỉ có thể làm đà điểu, vùi đầu thật sâu chôn trong ngực anh, cả người co lại như con tôm. Hai người không khe hở dính sát vào nhau, giữa hai chân chạm phải dục vọng của anh, Bách Tiệm Ly không khỏi run lên. Mọi chuyện phát sinh tối qua đều rõ mồn một, ở trước mắt chiếu chậm lại.

Vừa nghĩ đến hắn dưới những âu yếm của anh, hết lần này đến lần khác phát ra thanh âm vô cùng ái muội, mà thân thể lại cơ khát quấn quít lấy anh không buông, dâm đãng kinh người, Bách Tiệm Ly xúc động đến mức muốn đập đầu vào tường. Tạ Ngôn cười to ra tiếng, “Bách Tiệm Ly, em cho là như vậy có thể né tránh, xem như mọi chuyện đều chưa từng phát sinh sao?” Bách Tiệm Ly không nói gì, đưa tay túm chăn, đem cả người mình trùm kín mít.

Tạ Ngôn ôm cả người lẫn chăn, vừa cười vừa nhẹ nhàng lay hắn, “Tiệm Ly, em muốn làm mình ngộp thở chết sao? Đây chính là kiểu chết ngu ngốc nhất trên đời a.” “Lăn…”

“Ngoan, đừng náo loạn.”

Tạ Ngôn một tay xốc chăn lên, ném xuống giường, tùy tay điều chỉnh độ ấm của máy điều hòa, để hai người không bị lạnh. Nghiêng người áp đảo hắn, đè lại tay hắn, cùng hắn mười ngón giao triền, đùi phải chen vào giữa hai chân hắn, kẹp chặt, làm cho hắn rốt cuộc không còn chỗ trốn. “Tiệm Ly, sao em lại không nhìn anh?” Tạ Ngôn buồn cười cúi đầu nhìn hắn.

Mặt Bách Tiệm Ly đỏ bừng cơ hồ xuất huyết đến nơi, ngay cả cổ cũng nhiễm một mảnh đỏ rực.

Ánh mắt hắn đảo đảo lên xuống, hết nhìn phải lại nhìn trái, hoặc là ngẩng đầu trừng trần nhà, chính là không chịu nhìn anh. Tạ Ngôn lấy một tay bắt chặt cằm hắn, buộc hắn nhìn về phía mình, “Vì sao không nhìn anh? Có phải em hối hận không? Anh nói cho em biết, cho dù hối hận cũng đã muộn, em đã là người của anh.” “?” Người này có phải hay xem kịch Quỳnh Dao không đây!? Hắn bất đắc dĩ nhìn vào mắt anh, chỉ cảm thấy máu toàn thân lại dồn hết lên mặt, “Em không hối hận… Chỉ là… Anh không thấy là rất xấu hổ sao?” “Xấu hổ?” Tạ Ngôn ngẩn ra, “Vì sao anh phải thấy xấu hổ?”

“Rất đáng xấu hổ! Loại sự tình này…” Bách Tiệm Ly nhắm chặt mắt lại, thẹn đến mức cả người run rẩy, “Làm chuyện này… Anh người này… Cư nhiên còn làm như cái gì cũng chưa phát sinh qua… Đáng ghét… Chẳng lẽ anh không thấy xấu hổ sao?” Tạ Ngôn ầm ĩ cười to, cười đến hai vai run rẩy, “Có gì mà phải xấu hổ? Mọi người yêu nhau đều làm chuyện này a.” Trời ạ, hắn sao có thể đáng yêu như vậy? Anh thật sự nhịn không được, thật muốn ngay lập tức tiến vào trong hắn, hung hăng thương hắn một hồi. “Anh…” Bách Tiệm Ly không khỏi nghẹn lời, “Anh người này… Da mặt thật sự quá dày…”

Nhớ lại tối qua người này động tác nhiệt tình mà cuồng dã, hắn chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống, chôn mình thật sâu. Tạ Ngôn ở trên mặt hắn trộm hôn vài cái, cười nói: “Tiệm Ly, em thật sự là hi thế trân bảo.” “Vì sao cứ phải làm chuyện này chứ? Em vất vả, anh cũng vất vả, sao không ôm nhau, hôn nhẹ sờ sờ là được rồi?” Bách Tiệm Ly nhịn không được oán giận nói. Chỉ cần hơi động một chút, liền cảm thấy toàn thân đau nhức, nhất là nơi tối ẩn mật giữa khe mông, một mảnh nóng rát, còn có cảm giác co rút đau đớn. “Bởi vì anh yêu em, cho nên muốn hoàn toàn có được em. Hôn nhẹ ôm nhẹ loại trình độ này, căn bản không đủ, anh muốn âu yếm em thật nhiều, càng muốn ở trong cơ thể em, làm cho chúng ta thân mật kết hợp cùng một chỗ.” Tạ Ngôn dịu dàng nhìn hắn, “Làm như vậy không thể sao? Em không thích?” “Em… Không phải không thích… Chỉ là cảm thấy xấu hổ…” Bách Tiệm Ly mất tự nhiên quay mặt đi, cảm thấy trên mặt vẫn nóng bừng. Mặc kệ nói thế nào, hắn cũng là một người đàn ông trưởng thành, không phải không biết mấy chuyện này, chính là, thật sự cùng người yêu phát sinh quan hệ, cảm giác mãnh liệt này làm hắn thấy thẹn, không dám nhìn vào mắt anh. Bởi vì thế giới của hắn, cho tới bây giờ chỉ có một mình hắn.

Nhưng hiện tại, lại bị Tạ Ngôn cường ngạnh xông vào.

Ngay sau đó, những nhánh cây chống trụ tinh thần hắn đến bây giờ, ầm ầm bị chặt đứt, lối sống, mục tiêu nhân sinh đều bị phá vỡ hoàn toàn, thế giới của hắn biến thành một mảnh phế tích, bị anh mạnh mẽ lôi kéo, tiến vào xây dựng “thế giới hai người” hoàn toàn mới. Lần đầu cùng người khác phát sinh quan hệ thân mật như vậy, kết hợp không chỉ là thân thể, còn có tâm linh của nhau, tuy rằng hắn đã sớm nhận ra phân lượng của mình trong lòng đối phương, nhưng khi ngày này thật sự tiến đến, càng nhiều vẫn là chân tay luống cuống, mờ mịt cùng hỗn loạn. Hắn thật sự không biết nên ở chung với anh thế nào, xác thực mà nói, nên làm thế nào cùng người yêu thân mật ở chung, trần trụi đối diện nhau. Loại quan hệ này, đối với hắn mà nói, là một khởi đầu lần hoàn toàn mới.

So với trước kia chỉ cần kiên cường là có thể ứng đối với bên ngoài, tình huống lúc này đây hoàn toàn bất đồng. Anh một bước tiến vào, là người cùng hắn xây dựng thế giới mới. Tại một nơi mới tinh thế này, hắn so với đứa trẻ mới sinh còn ngây thơ hơn.

Rốt cuộc phải làm thế nào mới tốt? Nên làm gì để yêu thương, vun đắp tình cảm của nhau, từng chút từng chút, một đường nắm tay nhau đi đến cuối? Hắn cùng anh, thật sự có thể đi đến cuối sao?

“Em lại miên man suy nghĩ cái gì?” Tạ Ngôn hiện tại rất mẫn cảm bắt lấy những tình tự dao động của hắn. “Tạ Ngôn, em nên làm thế nào mới tốt đây? Em không biết nên làm sao cùng một người ở chung, vừa không giỏi giao tế, tình cảm cũng rất đạm, em không thể cho anh những thứ anh muốn.” “Em biết anh muốn cái gì sao? Ngu ngốc.” Tạ Ngôn mắng hắn một câu, khẽ hôn lên khóe môi hắn, “Em cái gì cũng không cần làm, chỉ cần là chính em là được rồi.” Tình nhân của anh thực cố gắng nha, bất quá vừa mới bắt đầu, phải dạy dỗ thật tốt.

“Chỉ là chính em?”

“Đúng vậy, người anh yêu chính là em. So với bất cứ ai khác đều thuần túy, so với bất cứ ai khác đều trong trẻo nhưng lạnh lùng, không sợ cô đơn, chỉ cần một mình cũng có thể hạnh phúc. Vẫn luôn mắt lạnh xem thế gian, ai cũng không quản, ai cũng không để ý, tuy rằng loại thái độ này thường xuyên làm anh hận đến nghiến răng, nhưng anh không có cách nào không yêu em. Toàn tâm toàn ý, chỉ làm chuyện mình thích, theo đuổi mong muốn tự do cùng cô độc của bản thân, không vì bất luận kẻ nào mà thay đổi.” Tạ Ngôn ôn nhu vuốt ve hai má hắn, nhìn chăm chú vào đôi mắt trong suốt của hắn…

“Anh chính là bị em hấp dẫn như vậy, bất tri bất giác liền trầm mê. Mặc dù có người quấn quít bên mình, cảm giác mọi chuyện đều tin tưởng mình cũng không tồi, nhưng anh muốn, cũng không phải là một con mèo nuôi, nếu không anh ngay từ đầu sẽ không chấp nhất em như vậy.” “Em a, tựa như một con thú non thuần khiết, trong hoàn cảnh phức tạp thế này, thật cẩn thận sống sót.” Tạ Ngôn mỉm cười, “Đúng là bởi vì rất rõ ràng, không có cái gọi là cuộc sống lý tưởng, cho nên em lựa chọn một mình, coi như là một loại trạng thái của cuộc sống lý tưởng đi, đơn giản mà thuần túy. Anh có thể lý giải.” “Mặc kệ em muốn cô độc hay tự do, em cứ việc theo đuổi, anh sẽ không ngăn cản. Nhưng em phải nhớ kỹ, anh vẫn luôn ở bên cạnh em, đi theo em như bóng với hình. Cô độc cùng tự do của em, đều có một phần của anh. Những khi em mệt mỏi thì dừng lại, dựa vào anh, tựa vào anh nghỉ ngơi, giống như bây giờ, cái gì cũng không cần làm, ngoan ngoãn nằm đây, để anh đến yêu em là đủ.” “Tạ Ngôn…” Anh thì thầm khe khẽ, làm hốc mắt Bách Tiệm Ly một mảnh ướt át.

Trái tim hắn đập thình thịch, yết hầu nong nóng như bị cái gì chặn lại, rõ ràng có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, lại một chữ cũng nói không nên lời. Hắn không có khái niệm yêu hay gia đình.

Trước kia cũng không biết hai dạng này khác biệt ra sao.

Mà nếu quả như lời anh nói, hắn lại muốn dừng lại, ở lại bên cạnh anh. Muốn cùng anh nắm tay nhau đi qua bốn mùa, cho dù vẫn sợ hãi tương lai không biết sẽ ra sao, nhưng lúc này đây, hắn vô luận thế nào cũng muốn thử một lần, thử cảm thụ ấm áp hai người, còn hơn một người cô độc, thử tin tưởng cái gọi là vĩnh hằng, không phải chỉ thời gian, mà là khắc sâu vào trong lòng khoảnh khắc tuyệt vời lúc này đây. Chính là hiện tại, khi anh mỉm cười nhìn hắn, trong mắt chính là mãi mãi.

“Em muốn lưu lại.” Bách Tiệm Ly nhìn vào mắt anh, từng chữ từng chữ, nghiêm túc nói: “Ở lại bên cạnh anh.” “Anh đây cầu còn không được.”

Khóe miệng Tạ Ngôn nhẹ nhàng nâng lên, cúi đầu xuống, in lên môi hắn…

Hôn nhẹ vài cái, hơi thở dần dần trở nên nóng cháy, đầu lưỡi không biết từ khi nào vong tình dây dưa cùng một chỗ. Hôn một hồi lâu, thân thể ẩn ẩn nóng lên, hai người kề sát nhau, thân thể biến hóa, biết không thể tránh khỏi đối phương, Bách Tiệm Ly nan kham khép mi mắt, Tạ Ngôn mỉm cười, đưa tay cầm lấy nam tính đã cương lên của hắn, “Đừng thẹn thùng a, này thuyết minh em thực thích anh, bị anh chạm liền cương.” “Vẫn là rất xấu hổ…” Bách Tiệm Ly xoay mặt đi.

“Chỉ có anh mới nhìn thấy thôi…” Tạ Ngôn nâng cằm hắn, nhẹ nhàng gặm cắn môi dưới của hắn.

Thứ cực đại dán bên trong chân mình càng lúc càng cứng rắn, như thanh sắt nóng rực ủi trên da thịt, Bách Tiệm Ly bất an run run, “Mặt sau còn rất đau……” “Lần đầu tiên rất vất vả, về sau sẽ dần thích ứng. Hôm nay anh không đi vào, chỉ dùng tay thôi, được không?” Tạ Ngôn cười vô lại nói, liếm liếm hai má hồng hồng của hắn. “Em cũng giúp anh sờ?”

“Ừ.” Tạ Ngôn cầu còn không được.

Hai người ở trên giường dây dưa, môi lưỡi mềm mại quấn quít…

Anh ôm hắn, hai tay làm càn cao thấp âu yếm cơ thể nhẵn nhụi rắn chắc của hắn, trong ngực tràn đầy ôn nhu, hận không thể đưa cả người hắn dung nhập vào cơ thể mình. Hắn mềm mại nằm dưới thân anh, mặc anh vỗ về chơi đùa, thỉnh thoảng tràn ra một, hai tiếng rên rỉ, không hề bị động như hôm qua, ngẫu nhiên cũng sẽ chủ động đáp lại nụ hôn nhiệt tình của anh, cũng học bộ dáng anh, đưa tay vuốt ve tấm lưng tráng kiện cùng hai vai anh. Thời khắc này hệt như trong mơ!

Tạ Ngôn lấy tay âu yếm dục vọng hắn, lúc nhanh lúc chậm, một bên tinh tế hôn hắn, mút vào thật sâu đầu lưỡi mẫn cảm của hắn, đùa nghịch khoang miệng mềm mại, chỉ chốc lát sau, Bách Tiệm Ly ngay trong tay anh bùng nổ, chất lỏng trăng trắng bắn tung tóe lên ngực anh, mà anh lại chưa giải phóng. Tạ Ngôn kẹp lấy chân hắn, đặt dục vọng cứng rắn nóng rực của mình ở giữa hai chân hắn, bắt đầu cao thấp ma xát… “A……”

Ngón tay Bách Tiệm Ly túm chặt drap giường, cảm giác tựa như thật sự bị anh sáp nhập, chỗ da thịt mềm mại trong bắp đùi bị tính khí ma xát, tựa hồ dấy lên một đoàn lửa nhỏ, làm hắn miệng khô lưỡi khô, phân thân không ngừng run run, ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Hắn nuốt một ngụm nước miếng, bỏ tay đang nắm drap giường ra, nhịn không được cầm lấy tính khí của mình, muốn tự mình an ủi, lại bị Tạ Ngôn nhìn thấy, một phen đẩy tay hắn ra, thay bằng tay mình, bắt đầu cao thấp chuyển động. Làm như thế, Bách Tiệm Ly rất nhanh căng cứng, trong luồng khoái cảm như bị điện giật, lần thứ hai nghênh đón cao trào. Tạ Ngôn không lâu sau cũng bắn ra, phun ướt giữa hai chân hắn, chất lỏng trăng trắng dính đầy ngực nhau, truyền đến mùi xạ hương nồng đậm nam tính, Bách Tiệm Ly không khỏi nhắm chặt mắt lại, không nhìn tới hình ảnh quá mức dâm đãng này. “Lại xấu hổ sao? Yên tâm đi, bộ dáng này của em, chỉ có anh mới có thể nhìn.”

Nụ cười trầm thấp của anh quanh quẩn bên tai, hai má bị anh khẽ liếm, Bách Tiệm Ly chậm rãi mở mắt, thở hổn hển: “Ai giống anh da mặt dày như vậy…” “Cho nên anh mới theo đuổi được em đó.” Tạ Ngôn cười nói, kề sát lại…

Hai người chăm chú nhìn nhau một lúc, một lần nữa thật tự nhiên hôn nhau.

Bên trong ấm áp, xuân sắc khôn cùng.

 

Một tuần sau.

Trải qua điều dưỡng cẩn thận, thân thể Bách Tiệm Ly cuối cùng khỏi hẳn, Tạ Ngôn liền vội vã kéo hắn lên xe, đến nhà Tiếu Thành dọn hành lý. Biết bọn họ tới, Tiếu Thành đã sớm mở rộng cửa chính, ở phòng khách chờ.

Vừa thấy Bách Tiệm Ly bước ra khỏi xe, cậu vội vàng tiến đến nắm chặt tay hắn, “Tiệm Ly, cậu sao lại gầy đi nhiều vậy? A, sắc mặt sao vẫn còn tái nhợt? Mặt cậu cũng hóp lại…” Nói xong, cậu tính sờ mặt hắn… Đúng lúc Tạ Ngôn chạy tới, một tay ngăn lại “móng vuốt sói” của cậu, tay kia thì ôm chặt thắt lưng Bách Tiệm Ly, lạnh lùng trừng mắt tình địch ngày xưa, “So với lúc ở nhà cậu, Tiệm Ly đã khôi phục rất khá rồi, cậu còn oán giận cái gì?” “Hay cho tên Tạ Ngôn nhà cậu! Đừng quên lúc trước nếu tôi không hảo tâm tìm cậu giải thích, cậu sao nhanh như vậy theo đuổi được Tiệm Ly? Hiện tại qua sông lập tức đoạn cầu, cậu thật đúng là biết bốn chữ ‘vong ân phụ nghĩa’ này viết như thế nào nhỉ.” Tiếu Thành thật sự là tức giận không có chỗ xả. Sớm biết như vậy, cậu mới không thèm làm người tốt, chạy tới mật báo cho tình địch, nhưng nếu không nói, thống khổ cũng là Bách Tiệm Ly, đến lúc đó cậu lại không đành lòng. Ai, đôi oan gia này, chẳng những tra tấn lẫn nhau, còn muốn tra tấn người khác.

“Nè, tôi đã bày tỏ lòng biết ơn rồi còn gì, đã chiết khấu bảo hiểm 75% cho công ty cậu đó thôi, còn chưa đủ sao?” Tiểu tử này, thực biết mượn cơ hội bắt chẹt người khác mà.

“Hai người các người xem tôi không tồn tại sao?” Bách Tiệm Ly nhíu mày, “Cư nhiên lấy tôi làm lợi thế đàm phán, lá gan không nhỏ ha.” “Đều là tiểu tử trời sanh tính gian trá kia bắt chẹt anh trước.” Tạ Ngôn vội vàng cúi đầu ghé vào tai hắn nói.

“Trời sanh tính gian trá là Tạ Ngôn, không phải tôi. Tiệm Ly, chúng ta ở chung lâu như vậy, cậu sẽ không không biết tính cách của tôi đi.” Tiếu Thành kêu lên. Bách Tiệm Ly không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, “Cả hai người đều làm tới chức tổng giám đốc, dưới tay ít nhất cũng có mấy ngàn công nhân, sao còn giống trẻ con như vậy. Tôi vào thu thập đồ đạc, hai người ngồi yên đợi, không được cãi nhau.” “Yên tâm đi, Tiệm Ly.” Tiếu Thành cười tít mắt nói.

 “Chỉ cần cậu ta không gây chiến, anh mới không cùng cậu ta chấp nhặt.” Tạ Ngôn hừ một tiếng, đổi lấy cái trừng mắt của Tiếu Thành. Bách Tiệm Ly lắc đầu, đi thẳng vào khách phòng, thu thập sửa sang lại.

Tạ Ngôn cũng không chờ tiếp đón, coi đây như nhà mình, không chút khách khí ngồi xuống sô pha, nhìn thấy Tiếu Thành còn đứng đó, làm như chủ nhân chỉ chỉ chỗ đối diện mình, nói: “Ngồi đi.” “Vô nghĩa, đây là nhà tôi.”

Tiếu Thành đặt mông ngồi xuống, trừng mắt đối phương.

Tạ Ngôn mặt mày dương dương tự đắc không chút che dấu, cảm thấy mỹ mãn, thật sự là làm cậu phát hỏa, lửa giận bừng bừng!

Tiệm Ly đi theo tên cường ngạnh ngạo mạn này, thật sự không có việc gì chứ?

Cậu không khỏi có điểm lo lắng.

Nhưng mà Tiếu Thành cũng không biết, Tạ Ngôn có lẽ đối với người khác đều rất mạnh ngạnh, chỉ ngoại trừ Bách Tiệm Ly, chuyện này cũng là thật lâu sau, khi Tiếu Thành nói chuyện phiếm với Bách Tiệm Ly, mới vô tình biết được. “Có thể hút thuốc không?” Tạ Ngôn từ trong túi lấy ra một gói thuốc lá, hỏi.

“Có thể, cho tôi một điếu.”

Tạ Ngôn gật đầu, ném cho cậu một điếu, trước dùng bật lửa thay đối phương châm, sau đó mới châm điếu của mình… Hút một hơi thật sâu, phả ra ngụm khói nhàn nhạt, Tạ Ngôn nhìn đối phương, chậm rãi nói: “Tiệm Ly đã là người của tôi, ngay tại một tuần trước.” Tiếu Thành liền bị sặc, kịch liệt ho khan một trận…

Thật vất vả mới ngừng ho, cậu sặc thiếu chút nữa chảy cả nước mắt, nhịn không được chửi ầm lên, “Mẹ nó, loại chuyện này không cần chính mồm nói tôi biết!” “Cho nên, hết hy vọng đi!”

Tạ Ngôn còn rất nghiêm túc nhìn cậu.

Tiếu Thành vẫn là kình địch của anh.

Cậu ta cùng Bách Tiệm Ly có quá khứ so với anh còn sâu đậm hơn, cho dù Bách Tiệm Ly đã thuộc về anh, nhưng đối với Tiếu Thành, anh từ đầu đến cuối luôn phải phòng bị quá nhiều. “Tôi đã sớm hết hy vọng, đêm ở quán bar kia, cũng đã hết hy vọng.” Tiếu Thành cười khổ nói: ”Khi đó tôi lần đầu tiên nhìn thấy Tiệm Ly rơi lệ, người kiên cường như cậu ấy, thế nhưng chỉ vì cậu nói mấy câu, lại ở trước mặt mọi người nước mắt đầy mặt… Lúc đó, tôi chỉ biết, tôi đã hoàn toàn mất cậu ấy, người vốn dĩ tôi có thể có được.” “Đúng vậy, Tiệm Ly vốn là của cậu, nhưng cậu không biết quý trọng, hoặc là nói, cũng không phải cậu không biết quý trọng, mà là cậu quá mức trì độn.” Tạ Ngôn chậm rãi hít một hơi, “Quá muộn rồi, Tiếu Thành, là cậu không phòng vệ trước, đừng trách tôi thừa dịp có chuyện mà xông vào.” “Có phải là ngày tôi đính hôn không?” Tiếu Thành trầm mặc một lúc lâu, ảm đạm mở miệng, “Ngày đó tôi cảm thấy bộ dáng Tiệm Ly rất kỳ quái, cũng cảm thấy mình tựa hồ ẩn ẩn thương tổn cậu ấy… Nhưng khi đó, tôi thật sự không ý thức được, cậu ấy đối với tôi có bao nhiêu quan trọng…” “Chuyện qua rồi thì cho qua đi, không cần nhắc lại. Tôi sẽ đối xử thật tốt với Tiệm Ly, cậu yên tâm.” Tạ Ngôn xua bớt khói, thản nhiên nói. “Cậu nếu dám đối với Tiệm Ly không tốt, nhà tôi nhiều phòng như vậy, có một phòng từ đầu đến cuối đều là dành cho Tiệm Ly!” “Em ấy sẽ không tới đâu.” Tạ Ngôn tràn đầy tự tin mỉm cười.

Nghe được phía sau truyền đến tiếng động, Tạ Ngôn lập tức dụi thuốc, đứng lên, ôn nhu tươi cười, nói: “Đã dọn xong hết?” “Ừm, vốn cũng không có gì nhiều.” Bách Tiệm Ly gật đầu.

“Để anh xách cho.” Tạ Ngôn vội vàng cầm lấy túi hành lý nho nhỏ trong tay hắn, cười nói: “Chúng ta đi thôi.” “Ừ.” Bách Tiệm Ly đi đến trước mặt Tiếu Thành, “Cám ơn cậu, Tiếu Thành, nếu không có người bạn như cậu, tôi thật không biết phải làm gì mới tốt.” Chữ “bạn” từ miệng hắn tự nhiên nói ra, làm Tiếu Thành vừa đau buồn, lại có thản nhiên vui sướng. Chỉ có một khắc kia khi chân chính mất đi, mới có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, mới biết mình chân chính mất đi cái gì. Cậu nhịn không được bước lên trước một bước, ôm chặt lấy Bách Tiệm Ly, hoàn toàn mặc kệ tên bên cạnh sắc mặt xanh mét, cúi đầu ghé vào tai hắn nói: “Tiệm Ly, có rảnh đi uống trà với tôi.” “Ừ.”

“Bị cậu ta khi dễ phải nói tôi biết.”

“Ừ.”

Bách Tiệm Ly cười vỗ vỗ cậu, vẫn không nhúc nhích, mặc cậu ôm.

Trong lòng mềm mại mà an tĩnh.

Hết thảy đều là quá khứ.

Hết thảy mọi chuyện cậu và hắn đã từng trải qua.

Từ hồi mới quen bám riết không buông, khóa chặt đồng tâm khóa ở Thiên Đô Phong, cậu bồi hắn vượt qua những buổi đêm tịch mịch, cậu chúc mừng sinh nhật hắn dưới ánh sáng ấm áp của những ngọn nến, nụ cười tỏa sáng của cậu trong ngày đính hôn… Không phải không rung động, chỉ là không thể cùng một chỗ.

Cũng không có gì tiếc nuối, bởi vì vẫn là bạn của nhau, vĩnh viễn là bạn bè.

Còn có thể làm bạn bè, điều này so với bất cứ cái gì đều trọng yếu.

Hết thảy những ký ức về cậu hắn sẽ giữ kỹ, có thể mọi thứ sẽ dần dần đạm đi, mà duy nhất không muốn buông tay, chính là người đàn ông trước mắt này. Chẳng những không buông tay, còn muốn mỗi ngày một sâu sắc, để hình ảnh anh khắc sâu vào tâm trí.

Hắn ôm Tiếu Thành, ngẩng đầu, nhìn Tạ Ngôn ánh mắt hung ác như muốn giết người, mỉm cười.

“Đi thôi!”

Nụ cười này càng khiến Tạ Ngôn giận dữ, thô lỗ kéo Tiếu Thành ra, nắm tay Bách Tiệm Ly, nổi giận đùng đùng kéo đi… Đáng giận, sớm biết vậy đã một mình tới đây, đem hành lý của Bách Tiệm Ly dọn sạch! Hiện tại dẫn em ấy đến, quả thực là tự lấy đá đập chân mình mà! “Tiệm Ly, nếu cậu ta đối với cậu không tốt, nhà tôi chính là nhà cậu.” Tiếu Thành ở phía sau giương giọng kêu, nghe thế nào cũng giống thị uy. Tên tiểu tử thối này, có biết cái gì gọi hoàn toàn buông tay không hả.

Tạ Ngôn nghiến răng ken két, càng kéo Bách Tiệm Ly đi nhanh hơn.

“Mai tôi gọi điện cho cậu…”

Bách Tiệm Ly còn chưa kịp vẫy tay với Tiếu Thành, đã bị anh cường ngạnh nhét vào trong xe, đạp ga, xe nhả ra một làn khói, gào thét mà đi, vài giây sau liền biến mất trong tầm mắt Tiếu Thành.

Tên Tạ Ngôn đáng giận này, nếu còn ở xã hội cũ, cậu ta tuyệt đối là đầu lĩnh thổ phỉ!

Tiệm Ly đi theo tên này, khẳng định phải chịu ủy khuất.

Tiếu Thành mặt đầy hắc tuyến nghĩ.

Bất quá, người này có một câu đúng, cũng không phải cậu không biết quý trọng, mà là cậu quá mức trì độn.

Quay đầu nhìn lại, đã là trăm năm.

Nhìn phòng khách trống rỗng, Tiếu Thành thật sâu thở dài.

Vô hạn phiền muộn.

.

.

———————————————-

Chương nào cũng dài quá là dài T^T

Bài trước
Bình luận về bài viết này

4 bình luận

  1. kitkentt

     /  24.10.2013

    Mình thix Tiếu Thành lám luôn á, ko biết chị tác giả có ưu ái viết cho anh này một truyện khác như anh Du Duy Thu ko nhỉ ?

    Thích

    Trả lời
    • Shu

       /  18.05.2014

      Chị tác giả k viết bộ nào cho Tiếu Thành hết *hix* mình thấy bộ gần đây chị ấy viết hình như cũng cách đây 2,3 năm gì đó, mình cũng ko biết chị ấy còn tiếp tục viết truyện ko nữa T.T Hi vọng sẽ dc đọc 1 tác phẩm mới của chị ấy vào 1 ngày ko xa.

      Thích

      Trả lời
  2. nhi

     /  17.05.2014

    ồ chương nào cũng quá là dài mà bạn Shu vẫn edit ngon lành,mình thật bái phục ^^~ cám ơn bạn nhiều nhé,edit bộ này mình thấy rất được !!<:

    Thích

    Trả lời

Thư qua thư lại ^^"